Tắt Quảng Cáo [X] Đăng Nhập để ẩn Tất Cả Quảng Cáo BẢN NGÃ Gió khuya thổi lồng lộng, nước sông chảy cuồn cuộn, Đằng trèo qua lan can cầu rồi buông tay nhảy xuống. Chợt một bàn tay ở đâu xuất hiện túm lấy cổ áo Đằng xách lên nhẹ như không quăng Đằng lên mặt cầu trở lại. Đằng té lăn mấy vòng rồi ngồi dậy nhìn quanh. Cầu vắng tanh, chỉ có một người đàn ông trung niên đứng mỉm cười nhìn anh. Nụ cười nhẹ nhàng bí hiểm đó bỗng làm Đằng nhẹ lòng, rồi bật khóc nức nở như em bé. Người đàn ông bước tới đưa tay nắm tay Đằng kéo đứng lên rồi dẫn Đằng đi về lại hướng thành phố. Xa xa thành phố vẫn sáng rực ánh đèn. Người đàn ông dẫn Đằng vào một quán khuya vắng vẻ, gọi một ly sữa, tô phở cho Đằng ăn no bụng. Rồi hỏi: - Cháu sao mà phải tự tử vậy? Đằng rớm nước mắt nói: - Cháu chẳng còn thiết sống nữa. Cuộc đời cháu vô nghĩa, chẳng làm được gì. - Thế cháu muốn làm việc gì? - Cháu muốn phụng sự cho cuộc đời, nhưng hình như chẳng ai cần cháu, mà ai cũng ác độc nham hiểm, tranh giành, hơn thua. Cháu ghét cuộc đời, cháu ghét chính cả cháu. Cháu nhớ Blaise Pascal có nói Cái tôi đáng ghét. Rất là đúng với tâm trạng của cháu. Hình như chỉ có chết mới chấm dứt những ngày tháng buồn thảm này. Người đàn ông nói: - Vậy là cháu bị bệnh trầm cảm rồi. Người bệnh trầm cảm cứ có những ý nghĩ bi quan tuôn trào trong đầu, cuối cùng chỉ muốn tự tử. - Vậy cháu phải làm sao ạ? Cháu phải làm sao để thoát khỏi cái tôi đáng ghét này ạ? Người đàn ông nói: - Cháu suy nghĩ rồi trả lời câu này cho bác, Nếu một tù nhân muốn ra khỏi nhà tù thì phải làm sao? Đằng suy nghĩ một chút rồi nói: - Tù nhân này không thể vượt ngục vì nguy cơ bị bắt lại chịu án nặng hơn. Người này cũng không thể tự tử vì như vậy là thua cuộc. Người này chỉ còn cách sống thật tốt, cải tạo gương mẫu, giúp cho bạn tù cùng có đạo đức để trại tù vui hơn, rồi nhờ vậy mà được giảm án. Dù còn sống trong tù cũng không khổ sở như trước, mặc dù vẫn phải nhớ rằng trại tù chưa phải nhà mình. Người đàn ông gật gù: - Cháu thông minh lắm. Muốn thoát khỏi bản ngã cũng vậy. Ta phải sử dụng chính cái bản ngã đó để làm điều lợi ích cho cuộc đời. Nhưng dù sử dụng cái bản ngã đó thì vẫn biết nó chỉ là tạm bợ không phải là cái gì có thật. Ngoài ra ta cũng phải biết tập phép tĩnh tâm nữa. Tâm an tĩnh cũng làm nhẹ bớt bản ngã. Đằng trầm ngâm chút rồi hỏi: - Cháu hơi hiểu những điều bác nói. Nhưng cháu chưa biết cách để tập tĩnh tâm. Tập tĩnh tâm như thế nào ạ? - Cháu đến địa chỉ này ở quận 9, gặp bác Hải sẽ chỉ cho cháu nhé. - Vâng, nhưng thưa bác tên gì ạ, để cháu nói với bác Hải đó là bác đã giới thiệu cháu? - Bác tên Minh, bạn của bác Hải. À, mà cháu Đằng này, cháu phải nhắc mình mỗi ngày là sẽ sử dụng cái tôi này để sống và phụng sự cuộc đời dù đời có bạc ác dối gian. Tuy sử dụng cái tôi mà vẫn biết nó chỉ là tạm bợ không có thật nhé. Thôi cháu đi về nhà đi để sáng dậy bố mẹ cháu không hoảng hốt đi tìm cháu. Bác cũng đi về đây. - Nhưng, cháu chưa nói tên cháu cho bác biết mà... Ngay trong bùn ta mới trồng được hoa sen. Ngay trong đau khổ ta mới tìm thấy hạnh phúc. Ngay nơi bản ngã đáng ghét này ta mới tìm thấy vô ngã. Chẳng ở đâu khác để ta có thể tìm trốn được cả. Cái gì làm ta đau khổ, ta phải đối diện với nó. Cái gì làm ta buồn khổ, ta phải ôm lấy nó. Cái gì làm ta bị trói buộc, ta phải dùng nó để làm điều thiện lành. Người tĩnh tâm được cũng chỉ là an trú nhìn lại chính mình, theo dõi hơi thở của mình, ý thức được chính mình. Ngang đây có thể bị tách ra hai trường phái. Một là quay trở lại xem cái tâm này là cao quý vì lúc tĩnh tâm được, cái tâm đó rất an lạc nhiệm mầu. Một trường phái khác tuy an trú nơi chính mình, thấy rõ sự tuyệt vời của tâm an tĩnh đó, nhưng vẫn nhận thức cái Ta trong cái tâm này là không có thật. Tuy an trú nơi tâm (bản ngã) mà vẫn biết nó là hư ảo. Đây là chìa khóa của giác ngộ. NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT NAM MÔ DƯỢC SƯ LƯU LY QUANG VƯƠNG PHẬT NAM MÔ THẬP PHƯƠNG THƯỜNG TRỤ TAM BẢO
Cùng tìm hiểu khám phá sức mạnh tiềm ẩn của bản thân qua bản đồ Map for success với group SỐ HỌC TINH HOA