Tắt Quảng Cáo [X] Đăng Nhập để ẩn Tất Cả Quảng Cáo **✍️ #j2team_confession** Cho đến mãi gần đây, khi tự mình trải nghiệm, tự mình cảm nhận những cảm giác buồn và tệ đấy mới dường như vỡ ra đôi điều và hoàn toàn buông bỏ được đoạn tình cảm này. Mình và anh yêu nhau được hơn 2 năm, nhưng tiếc là phần lớn thời gian cứ bị xa cách và mâu thuẫn do dịch bệnh, mình còn đang là sv năm 4 trường Y nữa, mấy đợt tiêm rồi bùng dịch là đi hỗ trợ các bệnh viện mệt nghỉ, hai đứa lại càng ít có thời gian chuyện trò, thế là chuyện tình cứ nhạt dần. Mình cũng thấy phần thiếu xót nơi mình nên mỗi lần được nghỉ phép và có thời gian rảnh đều muốn ở gần anh hết, những lúc đó anh cũng rất vui, chạy từ cuối thành phố lên kí túc đón mình đi chơi, đi ăn, ngồi cafe nói chuyện nhiều lắm... Nhưng gần đây, tuy có nhiều thời gian hơn đợt trước nhưng chẳng hiểu sao lại cứ rạn nứt nhiều hơn, mình - vì có thời gian rảnh 1 chút nên nhắn tin nhiều hơn, nhưng anh toàn cuối ngày mới rep, xong mình giận hỏi "Anh bận gì mà chẳng check tin nhắn em". Anh cũng trả lời hờn giận "Trước anh nhắn em có khi vài ngày em mới rep lại anh có ý kiến gì đâu?!". Xong mình không nhắn là anh cũng không nhắn, hẹn đi đâu cũng phải hỏi kĩ lại "Lát anh có qua không?". Chứ không là chả gặp luôn, bạn bè khuyên chia tay lên chia tay xuống mình không nghe, mình vẫn còn thương anh, vẫn muốn tương lai có anh. Nhưng rồi vì không chịu nổi nữa, mình hẹn anh ra nói chuyện, thực ra lúc đó mình vẫn chưa hề nghĩ đây là lần cuối đâu, chỉ nghĩ là đi nói chuyện cho rõ ràng xem anh đang nghĩ gì thôi. Nhưng tới đón mình, sau 2 tuần không gặp mà anh nom chả phấn khởi như mình, mũ cũng đưa mình tự cài (bình thường anh rất ân cần gạt chỗ để chân xe máy, cài quai mũ cho mình). Mình thực sự nhận thấy khoảng cách và lạnh nhạt. Hai đứa đi ra quán cafe nơi hai đứa hay ngồi, cũng không gần, vậy mà cả quãng đường đi 2 đứa im lặng, mình cố tình ngồi cách một đoạn mà anh chả nói gì, bình thường sẽ kéo tay mình ôm lấy bụng cơ. Ngay lúc tới nơi, nước mắt mình lã chã chơi, mình hỏi "Anh hết thương em rồi hả?". Anh chẳng nói gì, chỉ im lặng, vậy là hiểu... Tưởng sẽ là 1 buổi nói chuyện thật nhiều và sâu nhưng hai đứa toàn im lặng, ngầm xác nhận chuyện chia tay. Lúc sau dù anh bảo "Để anh chở về" nhưng mình nhất mực từ chối, mình đã từng nghe ai nói "Đừng ở bên người hết tình cảm với mình thêm dù chỉ là 1 phút, bởi người duy nhất đau lòng sẽ chỉ là bản thân mình". Câu đó đúng lắm, ngày hôm đó mình đã nhận ra mọi thứ đã kết thúc. Từ lâu, là mình cố chấp hi vọng mà thôi. Mà một chuyện ngoài lề xíu, lúc về mình bắt grab xong anh Grab thấy mắt mình đỏ quá trời mới bảo "Chị bị sao á chị? Ai kiếm chuyện bắt nạt chị hả? Mốt chị đừng khóc, chị phải để người khóc là nó chớ, ở đời hiền quá thiệt lắm chị ơi!". Mình nghe cái phì cười, "cảm ơn anh Grab nhiềuuu, xin hứa từ nay sẽ MẠNH MẼ!!!" *// Chia sẻ câu chuyện của bạn: Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO
20 năm yêu Đảng nhà nước chưa hề yêu ai, ấy thế mà đọc cái này lại thấy hình bóng mình trong đây xong cảm xúc các kiểu, bỏ m.ẹ rồi, nay lướt fb quá 180p rồi
Cuối cùng, tình yêu bền vững nhất vẫn là tình yêu nước. Con đường đúng đắn nhất vẫn là con đường cách mạng =))
Do không còn chung lối nữa,do không đúng người nữa, vậy thôi. Đôi khi có những chuyện không muốn nó vẫn xảy ra Cánh cửa này đóng thì cửa khác mở Mình không chúc bạn vui tươi mạnh mẽ mà mong bạn buồn thì cứ khóc, thỏa thuê rồi tính tiếp sau.
không muốn bước tiếp cùng nhau nữa thì nói, sao cứ phải dùng cái trò im lặng thử thách lòng kiên nhẫn của nhau như z
Đọc xong câu chuyện này tôi mới nhận ra một điều: đến cuối cùng người đau lòng nhất vẫn là người đau dạ dày