Tắt Quảng Cáo [X] Đăng Nhập để ẩn Tất Cả Quảng Cáo [r/WritingPrompts] **Fortune86** • 2.2k points # **[WP] BẠN LÀ “GRANDMOTHER”, 1 PHÙ THỦY SỐNG 1 MÌNH TRONG RỪNG SÂU ĐẦY RẪY NGUY HIỂM. BỖNG 1 NGÀY, MỘT VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ TỚI GÕ CỬA CĂN NHÀ BẠN: 1 CÔ BÉ VỚI CHIẾC MŨ TRÙM MÀU ĐỎ** __________________________ ✍️ **Emme-Vi** • 835 points - x1 silver - x1 bravo grande! Khu rừng hôm nay thật đáng sợ. Những ánh chớp lóe lên ở đằng xa, hoàn toàn bị che khuất bởi những tán cây rừng. Tiếng sấm đì đùng nổi lên bất chợt, khiến trái tim vốn đã bình lặng của tôi bỗng chốc loạn nhịp trong 1 khoảnh khắc. Cơn gió như giễu cợt, thổi tung cánh cửa sổ mà tôi vừa đóng lại vài phút trước. Dường như có điều gì đó đang đến. Haizzz, tôi lại nghĩ nhiều rồi. Dường như càng có tuổi, người ta càng đa nghi hơn thì phải. Khu rừng lúc nào chả vậy cơ chứ. Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế quen thuộc của mình, thêm ít củi vào ngọn lửa đang cháy rực rỡ trong lò sưởi. Bữa tối đã chuẩn bị xong, mùi thơm nhẹ nhàng tinh tế của các loại thảo mộc cũng như nấm lan tỏa khắp căn phòng. * “Grandmother”* là biệt hiệu mà mọi người đặt cho tôi. Ồ đừng hỏi, tôi cũng không biết cái biệt danh đó xuất phát từ đâu đâu. Có vẻ như tối nay sẽ lại trôi qua 1 cách yên bình, với bữa tối ngon lành, căn phòng ấm cúng và 1 cuốn sách mà tôi nóng lòng muốn biết đoạn kết. Ít nhất là tôi nghĩ như vậy. Bỗng nhiên 1 tiếng động vang lên. Nó sắc lẹm, gần như át cả tiếng mưa bão và sấm chớp đang thét gào ngoài kia. Ai đó đang gõ cửa. “Ai đó?”, tôi hỏi. “*Grandmother?*" Bà ơi, ngoài này lạnh quá, cháu có thể vào được không ạ?” Một bé gái. Tôi chỉnh lại chiếc mũ và vuốt phẳng cái tạp dề. “Tất nhiên. Vào đây với ta nào” Cánh cửa gần như bị tung ra bởi cơn bão. Đứa trẻ cố gắng đóng nó lại nhưng có vẻ việc đó hơi quá sức so với thân hình nhỏ bé của nó. “Con xin lỗi. Khu rừng hôm nay không thân thiện lắm” Tôi có thể thấy rõ điều đó phản chiếu trên thân hình mảnh khảnh của con bé. Chiếc mũ trùm dính đầy nước mưa, mái tóc ướt nhẹp gần như dính vào khuôn mặt ngây thơ. Đôi mắt nó mở to, nhưng ẩn sâu trong đó, tôi cảm tưởng như là 1 người đã trải qua cả cuộc đời chứ không phải là đôi mắt thơ ngây của 1 đứa trẻ. “Nhìn cháu này. Tội nghiệp, ướt hết cả rồi. Hãy lấy 1 bát súp và đến bên lò sưởi đi nào” Gần như là bản năng, con bé đưa tay giữ chặt lấy chiếc mũ khi tôi lại gần và nói câu cảm ơn 1 cách khó nhọc. “Ta thường không có nhiều khách đến thăm, nhất là trong thời tiết như thế này. Cháu là vị khách đầu tiên của ta sau rất nhiều năm đấy” Con bé dần dần cởi mở hơn. “Quả là 1 căn nhà khang trang”, nó nói. “Để tận hưởng tuổi già thôi, cháu yêu ạ. Bây giờ chúng ta thẳng thắn với nhau chứ nhỉ?” Tôi lười biếng đáp, lắc lư trên chiếc ghế bành. “Dạ vâng, bà nói đi ạ” “Lưỡi kiếm sắc bén ở trong chiếc mũ có thể làm hỏng mái tóc cháu đấy, bé yêu ạ” “Không có gì khó hiểu khi mà không ai qua được khu rừng tự vệ của bà”, con bé lạnh lùng nói, thái độ quay ngoắt 180 độ, mắt không hề rời khỏi tôi dù chỉ 1 giây. “Ta đoán rằng, mục đích ngươi đến đây cũng như bảo kẻ khác. Căn nhà của ta. Bí mật của ta” “Tôi muốn tất cả”. Con bé rút ra lưỡi kiếm. Tôi nhận thấy đó là 1 thanh kiếm đẹp. Dài. Sắc bén. Và nguy hiểm. “Nhưng trước đó, có 1 điều mà ngươi cần phải biết, bé yêu ạ” “Điều gì vậy” Có vẻ như con bé đang mong chờ sự sợ hãi toát ra từ kẻ mà nó cho là con mồi, nhưng thay vào đó lại là 1 câu hỏi ngược lại. “Khu rừng đó, nó không phải để bảo vệ ta” “Ồ vậy ư, thế khu rừng ở đó để làm gì vậy, thưa Bà?” “Để bảo vệ những cô gái nhỏ ngốc nghếch như ngươi đấy, bé yêu” Tôi còn không nhận ra là mình đang cười. __________________________ ## Thông tin bài viết: * Bài gốc: Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO * Dịch bởi **Hoàng Minh** qua [Công cụ hỗ trợ dịch bởi J2TEAM]( Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO). __________________________ #j2team_community #j2team_rd_xce6ao // Sponsor: **APKCombo**