Tắt Quảng Cáo [X] Đăng Nhập để ẩn Tất Cả Quảng Cáo # **Lập trình với tôi bắt đầu từ đâu?** *Lâu mình cũng không viết lách gì, hy vọng chút chia sẻ của mình sẽ có ích cho những bạn đang loay hoay với cánh cửa lớn đầu đời...* Có một bạn hỏi tôi rằng "Lập trình với tôi bắt đầu từ đâu?", thực ra cũng không phải lần đầu nên dần tôi không còn thấy lạ lẫm trước những thắc mắc kiểu này. Thực ra, việc trả lời cho những tò mò như vậy dần sinh cho tôi sự suy nghĩ sâu sắc hơn về những gì mình đang làm và có cái nhìn trọn vẹn hơn về con đường sự nghiệp của bản thân... Lập trình với tôi bắt đầu từ đâu? Tôi không thích phân tích theo lối kỹ thuật nhiều, nó làm tôi cảm thấy khó chịu và không được tự nhiên cho lắm. Vậy nên, có lẽ tôi sẽ dẫn bạn đi về những ngày tháng xưa cũ, kể về những thứ nhỏ nhặt đã xây dựng nên tất cả mọi thứ bây giờ… Câu chuyện này, nó đến với tôi từ lâu lắm. Để mà kể ra, nó sẽ là câu chuyện dài nhất tôi có thể kể, mảnh ký ức rộng lớn nhất có thể nhớ và cũng có thể là những ngày tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Nơi mà sự khám phá, sự sáng tạo cũng như sự kiên trì hội tụ, nảy mầm và lớn lên... Tôi sinh ra ở nơi cái chữ "công nghệ" nó mang tính chất xa vời, ít nhất là xa vời tới nỗi cuối những năm 9x và đầu những năm hai nghìn, chiếc tivi màu đầu tiên mới xuất hiện ở trong làng của tôi. Thú vị thay, gia đình tôi không phải là một nhà khá giả lúc đấy, tuy vậy bố tôi vẫn mạnh tay sắm hẳn một con tivi màu. Không phải bố tôi thích chơi trội (mà cũng có thể), tôi cảm thấy biết ơn cho sự đổi mới của ông về tư duy, khi cho rằng trẻ con tiếp cận truyền hình, tin học sẽ có ích rất nhiều. Thực ra hồi tôi nghe ông kể về máy tính, tôi cũng không mường tượng gì nhiều về nó hơn là một cỗ máy để chơi game. Thậm chí hàng xóm cũng đã cảnh báo bố tôi rất nhiều lần về nguy cơ của Game Online, vốn đang làm mưa làm gió khoảng những năm 2008. Một ngày đẹp trời năm 2007, chiều tối muộn tôi vẫn chưa đi chơi ngoài đồng về, bố tôi khệ nệ xách trên tay một chiếc "cây" máy tính, tay kia giữ chiếc màn hình to như cái nồi áp suất cả, lại còn dắt díu trên xe là mấy thứ dây dợ lằng nhằng mà mãi sau này tôi mới biết đó là chuột và bàn phím... Nghe mẹ kể, tôi ba chân bốn cẳng phi vào nhà để xem bố đã mang gì về, và bĩu môi chán nản khi nó chả khác gì một chiếc ti vi thứ hai cả. Với tôi, hồi đó niềm vui chỉ nằm trên cái cánh đồng ngoài kia, nơi tôi có thể thoải mái chạy nhảy và tìm cho mình đủ thứ vui của một đứa trẻ con quê mùa... Năm tháng trôi qua như gió, chiếc máy tính không hẳn trở nên quá thân thuộc, song cũng chiếm nhiều cảm tình với tôi. Hẳn rằng tôi sẽ thích lắm nếu đó là một ngày mưa, được nghỉ học và không có bài tập về nhà. Ngồi bên máy tính, chơi mấy trò "điện tử" cũ mèm mà chơi đi chơi lại cả trăm lần cũng không chán... Sau này ngẫm lại tôi mới hiểu vì sao trẻ con thành thị bây giờ (và có vẻ là cả nông thôn) lại bị hút bởi game, thiết bị điện tử nhiều tới thế. Ấy là khi cuộc sống thật tẻ nhạt như một ngày mưa nọ, khi mà bạn chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngồi bên cửa sổ và đưa ánh mắt tò mò trông ra phía ngoài hiên - nơi có đôi tiếng lộp độp mưa gõ... Chỉ có điều, sự chán chường của cuộc đời hiện tại có vẻ đầy áp lực hơn, cũng dầm dề như cơn mưa cuối xuân vậy... Phần đầu đời của tôi, chiếc máy tính không có tác dụng gì hơn ngoài việc chơi game cả. Thật vậy, suốt thời cấp một, tôi đã bị bố “cấm” sờ vào máy tính không chỉ một lần, mà là cả tháng hoặc cả năm chỉ vì tội chơi game. Thực ra thời đấy tôi thấy nhiều hơn trong ánh mắt mẹ tôi là sự lo xa khi mà tôi chợt tìm thấy cuộc đời mình trong những thứ bố mẹ tôi không hiểu hết được. Tất nhiên, trong tư duy của một thằng nhóc 10 tuổi ngày đấy, đâu có đủ âu lo mà nhận ra con đường phía trước sẽ chông gai thế nào. Và, đã có bao giờ một đứa con nít lại thôi mơ mộng về tương lai; hay đã có tâm hồn trong trẻo nào chưa từng tưởng tượng ra những viễn cảnh đẹp đẽ khi chợt “phải lòng” một điều gì đó… Tôi phải lòng đống sắt thép ấy lúc nào mà không hay, cũng không nghĩ rằng nó sẽ theo mình lâu dài, bám gốc rễ vào cuộc đời và gắn bó với sự nghiệp mình nhiều tới vậy. Lên cuối lớp 5, tôi bắt đầu biết làm game. Đây thật là một phát kiến lớn của tôi về máy tính, nơi mà giới hạn của đống sắt vụn đấy được đẩy ra xa hơn những gì mà tôi biết. Ngày tôi nhận ra việc làm game không quá khó như tôi nghĩ, tôi đã mất ăn mất ngủ suốt một tuần, đi ngủ lúc 9 giờ tối và thức dậy lúc 2 giờ sáng để “len lén” bật máy tính lên… vì bố mẹ tôi không ưa cái bộ môn này lắm. Trong tư duy của bố mẹ tôi ngày ấy, cái việc tôi ngồi gõ lạch tạch rồi kéo kéo thả thả mấy con hình họa trong game cũng chả khác quái gì việc chơi game là bao. Mà rõ thật, cái vụ kéo kéo thả thả, gõ gõ này thu hút tôi hơn cả những gì mà game mang lại. Sức sáng tạo của tôi bị kích thích, suy nghĩ logic trong đầu tôi bị khơi lên, mỗi khi ngồi vào máy tính để bắt đầu nghiên cứu, toàn thân tôi lại rạo rực một sức sống mà chưa từng một lần tôi có trong đời. Có lẽ giây phút đó, tôi đã tìm thấy được niềm đam mê của mình. Cũng là giây phút mà tôi hiểu ra niềm đam mê nó bắt nguồn từ đâu… Đam mê sinh ra từ những điều khiến bản thân thấy hạnh phúc khi tiếp cận, thấy vui vẻ khi cạnh bên và mãn nguyện khi đạt được những thành tựu cùng nó. Tôi thấy đam mê trong những gì khiến tôi trở nên khác biệt với người khác, khi cái vùng quê nghèo này thật hiếm khi tìm ra một người biết gõ 10 ngón để soạn văn bản hoặc một thằng cu 10 tuổi biết cài đủ thứ trên máy tính… Tất thảy khiến tôi hứng thú, tất thảy khiến tôi hạnh phúc, và tất thảy khiến tôi nhận ra rằng những lời tán dương của mọi người đôi khi cũng thật giá trị và ý nghĩa. Nó khiến tôi tự khẳng định được với bản thân rằng lựa chọn của mình là đúng và bản thân không hề kém cỏi… Đôi khi, hãy nhớ rằng lời tán dương của bạn có thể thay đổi vận mệnh cả con người… Người ta thường mải mê chạy khắp thế giới, đi khắp bốn phương và thử qua đủ loại công việc để tìm ra một thứ “giữ chân” mình lại trước muôn vạn ngành nghề khác. Họ tìm tới những gì họ cho rằng hợp với bản thân, kiếm một lĩnh vực nào đó họ cảm thấy thú vị và cố gắng sống với nó tới già… Đôi khi, cái cùm giữ chân đó người ta gọi là đam mê, cũng có đôi lúc, tình huống xấu hơn, bị gọi là gánh nặng. Một công việc dù lương có 3 triệu, đi cùng với sự hứng thú, nó chính là đam mê… Lương 100 triệu mỗi tháng, cực nhọc và cáu bẩn, đó chính là gánh năng. “Con người thời đại này sống dựa vào tiền bạc nhiều quá…”, ông ngoại tôi nói thế trong khi tôi vẫn đưa con mắt to tròn ngây ngô nhìn ông mà cùng nhau trầm ngâm ngồi ngoài cửa. Ngày đó tôi chưa lớn, ít nhất là chưa lớn tới độ có thể hiểu hết được cái ý tứ trong câu nói của ông. Tôi lúc đấy chỉ nghĩ, chắc ông lại quở việc mẹ đi chợ xong phàn nàn bà cô bán hàng so đo 5 nghìn tiền rau muống… “Thật lạ, tiền quan trọng thế cơ mà…”, tôi trộm nghĩ. Sau này khi đã đủ lớn đầu, đủ suy nghĩ, tôi mới ngộ ra được nhiều điều về đồng tiền. Trong mắt tôi, cái tờ giấy bạc đấy đôi khi có thể cứu cả mạng người, nhưng cũng có khi vô dụng hệt như mẩu giấy vụn. Qua bao nhiêu công việc, trải bao nhiêu lĩnh vực trong cái ngành này, tôi càng đúc kết cho mình những điều sâu xa hơn về sự thoát li của bản thân đối với hai chữ “tiền tệ”. Tôi tiếp tục con đường của mình, vẫn cố gắng từng ngày với việc lập trình và theo đuổi nó không một giây ngơi nghỉ. Tôi làm việc bất kể chủ nhật, bất kể thứ bảy, bất kể ngày lễ hay ngày thường, sinh nhật hay đau ốm… Tôi tìm thấy niềm vui khi kiếm ra đồng tiền lo lắng cho bản thân cũng như đóng góp một chút cho xã hội. Khi bạn làm gì đó với tất cả sự chân thành, không quản ngại khó nhọc, thành quả dù ít hay nhiều đều thật đáng quý. Chừng nào bạn còn nghĩ ngợi quá nhiều tới tiền khi làm việc, thứ bạn làm sẽ mang nặng gông cùm của vật chất, áp lực bởi kết quả và thường chẳng mang lại niềm hứng thú là bao… Tất nhiên, mọi thứ sẽ khác khi bạn trở nên “to lớn” hơn, hoặc “quan trọng” hơn. Ý tôi ở đây là khi bạn nắm nhiều quyền lực ở trong tay hơn, ảnh hưởng tới cơm ăn áo mặc của nhiều người hơn, sự toan tính của bạn là thích đáng… Suốt hơn chục năm “theo nghề”, tôi không đúc kết được gì hơn rằng sự bắt đầu căn nguyên của nghề, của đam mê, phải là một con tim nhiệt thành và nỗ lực không biết ngừng nghỉ. Chỉ khi cơn buồn ngủ không khiến bạn gục ngã, những lời chê trách cũng không khiến bạn chùn bước, thì khi đó, bạn mới có thể cắm đầu lao vùn vụt trong sự nghiệp của mình… Tất nhiên, cũng không chỉ là mỗi nghề lập trình mà thôi đâu. Và cũng đừng quên cho đi. Những gì mình đang có cũng chỉ là hư vô mà thành, tiền bạc rồi cũng mất giá theo thời gian khi ở trong túi. Tôi sống không cần nhiều, chết cũng không muốn có gì mang theo, chỉ biết rằng nếu hôm nay niềm đam mê giúp tôi kiếm được 10, tôi sẽ sẵn sàng cho đi 7, 8. Không có gì lan tỏa hơn là lan tỏa cảm hứng, cũng không có gì hạnh phúc hơn là nhìn ra được những ý nghĩa phát sinh từ đam mê… Tương lai không ai biết đi đâu về đâu, thành quả chưa được bao nhiêu mà thất bại cũng nhiều, chỉ biết rằng ngày nào còn sống cùng đam mê, ngày đó tuy khó nhọc nhưng hạnh phúc… Hà Nội, 13 tháng 09 năm 2021. -- #j2team_share
Kiểu sinh ra để làm nhà văn nhưng cuộc đời bắt bạn chọn lập trình Cuốn quá bro ơi. Bao giờ bác ra sách ạ? Em chỉ ước lương 1 triệu một tháng, cực nhọc cáu bẩn cũng được.
Free download change info PC toolkit, Full tool of Antidetect+ Collectibles, AntiOS, FontFingerprint Antidetect browser Gologin and other software for dropshoping, cheat air drop, whitelist when joining Facebook and Telegram groups at: Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO and Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO ToolsKiemTrieuDoGroup //////////////////////////// Get FREE Here ✔️✔️✔️ Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO Vui lòng đăng kí hoặc đăng nhập để thấy liên kết tại BigMMO