Tắt Quảng Cáo [X] Đăng Nhập để ẩn Tất Cả Quảng Cáo Nếu có lúc mệt mỏi quá, hãy nhớ lại lý do đã bắt đầu. Hãy luôn tự nhủ: “Mệt, tức là đang leo dốc. Đi đường bằng muốn mệt cũng khó khăn.” Cuộc sống vài chục năm, nói dài thật dài, nói ngắn cũng thật ngắn. Dũng cảm mạo hiểm hay lặng lẽ an toàn, chỉ cần bản thân không hối hận là được. Nếu có lúc chịu đựng mất mát, hãy học cách mở lòng chấp nhận: Chấp nhận nỗi đau là một phần của niềm vui; Chấp nhận kết thúc là một phần của khởi đầu mới. Tự cho bản thân cơ hội thứ hai. Cuộc sống bằng phẳng quá thì chẳng còn thú vị. Không thay đổi được, vậy thì hãy “chấp nhận”. Nếu có lúc đứng giữa ngã ba đường phân vân, hãy đặt tay lên trái tim, lắng nghe tiếng gọi từ sâu thẳm đáy lòng. Chừa lại vài phần lý trí của bộ não, nhưng luôn luôn nhớ: Kẻ mạnh nhất là kẻ dám dùng đến trái tim. Nếu có lúc cuộc đời bi đát như phim, đừng thắc mắc: “Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi?” Hãy vui vì khó khăn chủ động tìm tới, mang cho chúng ta cơ hội để trưởng thành. Vâng lời Bồ Tát: "Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?" Giữ vững bản tâm. Bằng lòng gánh vác. Can đảm đương đầu. Nếu có lúc bị khinh bạc, hãy nhớ rằng: Không ai có thể thành công khinh thường bạn, nếu bản thân bạn là một sự tồn tại hiên ngang. Nếu bạn ngẩng đầu bước đi, người khác có cúi xuống nhìn bạn cũng đâu hề hấn gì? Quan trọng là bạn đã luôn “ngẩng đầu”. Mọi câu hỏi kèm sẵn đáp án, tất cả đều nằm bên trong bạn.