Tắt Quảng Cáo [X] Đăng Nhập để ẩn Tất Cả Quảng Cáo # Tối Chủ nhật xin chia sẻ với mọi người câu chuyện về những con người tử tế mà mình vừa gặp! Tối nay mình đi ăn với vợ chồng anh Chánh. Vì mình sẽ không ở HN nữa, nên coi như là bữa ăn chia tay. Mọi người ăn uống xong lúc 8h, vẫn sớm nên kéo nhau qua ngồi trà đá ở ngay phía đối diện để trò chuyện tiếp. Chuyện sẽ chẳng có gì để kể nếu như tới 9h khi mấy đứa quyết định đứng dậy ra về thì mình nổ xe máy mãi không được (cả đề cả đạp), anh Chánh thấy mình loay hoay mãi nên xuống xe bảo để anh thử. Nhưng cũng không làm thế nào khởi động được xe. Vợ anh Chánh thấy thế mới bảo để em đi tìm xem có tiệm sửa xe nào quanh đây không, nói cái lấy xe lướt đi tìm luôn. Trong lúc anh Chánh tiếp tục thử giúp mình thì một ông anh cũng ngồi trà đá tiến lại bắt chuyện với mình: - Em ở huyện nào ** thế? (** là tên tỉnh) - Em ở ** ạ, anh cũng ở ** ạ? - Ừ anh cũng người **, anh nhìn biển XX anh nhận ra ngay. - Ồ vâng ạ (cười). Rồi một ông anh khác - với đôi tay kín hình xăm - có vẻ là bạn của ông anh đang nói chuyện với mình cũng tiến lại, hỏi thăm tình hình chuyện cái xe: - Không lên hả? Thử làm như này... như này... Anh Chánh làm theo, vẫn không ăn thua. Ông anh đang nói chuyện với mình cũng ra thử nổ máy. Cũng không có kết quả. Ông anh xăm mình thấy vậy liền ra kiểm tra. Bác bán trà đá cũng lại ngó và hỏi thăm. Ông anh xăm mình (mình gọi vậy để các bạn dễ phân biệt với ông anh đầu tiên) vẫn miệt mải kiểm tra chỗ này chỗ kia như một người thợ đang sửa xe cho khách. Sau khi ổng làm gì đó rồi thử đạp nổ máy, bác bán trà đá mới bảo: - Không có điểm nổ, bugi bị ướt hoặc hỏng rồi. Ông anh thứ hai mới ra xe ổng lấy đồ, một thiết bị để vặn bugi. Mình lấy điện thoại ra soi đèn pin, ông anh vặn một lúc lấy được bugi ra, thì phần đầu đúng bị ướt. Lúc này vợ anh Chánh về rồi, anh Chánh mới chạy ra xe lấy giẻ lau trong cốp ra đưa ông ý lau. Lau xong, lắp vào thử lại, vẫn không nổ được. Lại ngồi vặn tháo bugi ra kiểm tra lại, thì ối dồi, lại ướt tiếp, đầu bugi đen nhẹp. Bác bán trà đá chạy nhanh đi đâu đó rồi quay lại đưa cho anh ấy chiếc bugi mới toanh còn trong hộp, nói thay đi con. Xong bác quay lên nói với tụi mình, "con bác đấy, nó rành mấy món xe cộ lắm". Xong bác nói tiếp: "khổ thân mấy đứa, này mà ra tiệm là mất trăm ngàn rồi" Ông anh thay xong bugi mới, lần này nổ xe cái được luôn. Anh em mình ríu rít cảm ơn và bảo "anh cho tụi em gửi tiền cảm ơn với ạ". - "Thôi tiền nong gì mấy đứa.", nói xong hai ông anh quay vào ngồi nói chuyện với nhau như không có gì xảy ra. Bác bán trà đá nói thêm "bác cho, về cẩn thận nhé", vừa nói vừa cười hiền. - Dạ em cảm ơn hai anh, cháu cảm ơn bác ạ. Tụi mình chào rồi ra về, bác chào lại rồi quay vào. Trên đường về mình cứ nghĩ về chuyện vừa xảy ra mà vui mãi. Một ông anh đồng hương và một ông anh xăm kín tay, một bác bán trà đá sẵn sàng cho người lạ đồ sửa xe có khi mắc tiền hơn mấy cốc trà đá mà tụi mình vừa trả tiền bác. Ba con người xa lạ ấy sẽ khiến mình nhớ mãi về nơi mình chuẩn bị rời đi. Bác ấy bán trà đá ở đối diện quán lẩu Tầng G (Rice City), Tòa nhà Trung, P. Linh Đàm. Mọi người ở gần thì ghé qua nhé. Chia sẻ với mọi người một câu chuyện tuyệt vời vào ngày cuối mình ở HN và hi vọng là các bạn cũng có một ngày cuối tuần thật vui vẻ! #j2team_share